Truyện
ngắn của Đặng Toán
Hưng
lụi cụi lùa đàn bò hướng phía bãi sông Cái. Con đường liên xã mới được trải nhựa
đen thẫm. Rặng bạch đàn bên đường lao xao trong gió sớm. Ngay phía dưới, con
mương tưới đã được cứng hóa đang cần mẫn chở dòng nước, tắm mát cho thảm lúa
mênh mông, như vẫn còn đang ngủ vùi trong làn sương đêm đẫm ướt. Đàn bò lầm lũi
nối đuôi nhau theo một hàng dài sát mép đường. Chứng tỏ chúng đã được chủ nhân
huấn luyện khá kỹ. Thời gian mới đi chăn, khi dong trên đường ra bãi thả, chúng
cứ chạy lung tung cả lên. Hưng vừa phải dồn đuổi vất vả lại vừa bị người đi
đường mắng kháy “ Rõ là hâm. Đang ở Hà nội không thích, lại thích về quê chăn
bò!”, rồi “ Nom trắng trẻo thư sinh thế mà đi chăn bò. Rõ phí!”...Những câu nói
như có muối xát vào lòng, làm Hưng nhiều khi phải bặm môi, mắt rơm rớm...Dù đã
xác định ngay từ lúc mới về, anh vẫn không tránh khỏi xót xa... Bao công lao ăn
học để bây giờ lại quay về với vạch xuất phát? Có hơn chăng là tấm bằng cử nhân
xã hội học mà giờ đây Hưng cũng chẳng biết đến bao giờ mình mới có cơ hội dùng
đến nó! Chẳng lẽ Thái nói đúng chăng? Mình về quê là một sai lầm lớn? Nhưng
không lẽ cứ quẩn quanh trong cảnh sống ngột ngạt, nay làm chỗ này, mai chạy chỗ
kia? Đồng lương thì chưa cầm khỏi tay đã bay mất!.. Không. Mình về quê cũng là
để lập nghiệp. Để san sẻ bớt gánh nặng cơm áo cho bố mẹ cơ mà? Trước mắt hãy cứ
làm một anh chăn bò đã. Không có gì sướng bằng mình làm thuê cho chính bản thân
mình! Hưng đã nghe ai nói câu đó. Và đúng là về quê, Hưng thấy như khỏe ra, đầu
óc bớt căng thẳng. Điều quan trọng là được sống làm chính mình, không phải lo
giữ ý, giữ miếng, không phải suốt ngày đau đáu với nỗi lo thất nghiệp bất cứ
lúc nào...